Tôi tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý môi trường, cơ duyên đến với ngành OHSE thật tình cờ. Kể cả chuyện học ngành Môi trường cũng thật tình cờ, bởi các ngành chính tôi chọn điều trượt và đủ điểm qua nguyện vọng 2 là ngành Môi trường - một ngành rất nghe rất xa lạ thời điểm đó so với các ngành học phổ biến như cơ khí, xây dựng hay sư phạm. Ra trường năm 2005 tôi được đi làm ngay “đúng chuyên môn" - điều mà lúc còn đi học tôi cũng như bao bạn bè cùng lớp luôn kỳ vọng.
Những năm tháng đi làm đã mang lại cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc vui buồn đan xen khó phai trong cả cuộc đời.
Khoảng năm 2008, thời điểm tôi xin thôi việc tại một công ty liên doanh của Nhật, trước ngày nghỉ chính thức, tôi được người anh - sếp trưởng phòng có thâm niên gần 15 năm tại vị gọi qua phòng riêng nói chuyện. Tôi nhớ như in đến giờ, anh khuyên tôi rằng nếu tương lai có cơ hội chuyển sang nghề khác thì nên nắm bắt vì cái nghề này nó bạc lắm. Ngay cả cái công ty này - một tập đoàn sản xuất thực phẩm đa quốc gia cũng xem công việc Môi trường (thời điềm đó nghề an toàn chưa được biết nhiều, tích hợp trong phần việc của Môi trường) là thứ tốn chi phí, không mang lại lợi ích cho công ty, việc thực hiện bởi do pháp luật yêu cầu.
Sau vài năm, xã hội Việt Nam dần phát triển, các công ty nước ngoài đầu tư vào nhiều hơn và cũng mang theo những tiến bộ trong ngành an toàn, tôi dần học được “nghề" an toàn và cảm thấy yêu quý công việc này, hàng ngày tiếp xúc với những người lao động, nói chuyện, trao đổi công việc, hiểu được hoàn cảnh, suy nghĩ của họ,... tình người lớn dần trong tôi, nó giúp tôi có động lực làm việc, nó khiến tôi làm việc từ tâm bên cạnh trách nhiệm của người đi làm cho công ty.
Đến nay, trải qua hơn 15 năm, tiếp xúc, trò chuyện với rất nhiều người là đồng cùng chiến hào, là đồng nghiệp cùng công ty, là khách của công ty, là cơ quan chính quyền, là cấp trên trong và ngoài nước,... có những lúc đối mặt với thử thách tưởng chừng không trụ lại được, những lúc cảm giác đơn độc, chống đối; có những lúc cảm thấy lâng lâng trong lòng vì đã giúp ai đó tránh tiếp xúc với nguy hiểm, giúp nhận ra những rủi ro tìm ẩn, hay cảm giác trút được gánh nặng khi thuyết phục sếp, đồng nghiệp đồng thuận vấn đề nan giải lâu ngày... hơn hết đó trải nghiệm công việc mỗi ngày mỗi tích luỹ thêm,... Song, cuối cùng tôi càng thêm yêu quý công việc này hơn.
Tôi thấy có chút may mắn khi trượt nguyện vọng đại học, cám ơn anh trưởng phòng chân tình cho tôi lời khuyên,... để có cơ duyên gắn bó với ngành này - một nghề NHÂN VĂN.